Trang blog xoá đi – và bài học buông bỏ mà mình không ngờ tới
Có bao giờ bạn từng giữ khư khư một thứ gì đó vì… tiếc?
Không phải vì nó quá tốt. Cũng chẳng vì nó thật sự khiến bạn hạnh phúc.
Mà chỉ đơn giản vì: “Mình đã bỏ ra quá nhiều thời gian, công sức cho nó rồi mà.”
Mình từng có một trang blog – nơi mình gom góp rất nhiều ý tưởng, nội dung, hình ảnh.
Nó là đứa con tinh thần đầu tiên khi mình bắt đầu hành trình “viết cho chính mình”.
Mình dành từng buổi tối để chỉnh từng dòng, từng nút. Ngồi hàng giờ chỉ để đặt tên một chuyên mục.
Rồi chỉnh sửa… sửa tiếp… rồi sửa nữa…
Lúc đầu là vì muốn tốt hơn. Sau đó… chỉ đơn giản là vì nó đang rối quá, mà mình không muốn bỏ.
Bạn sẽ chọn gì khi một thứ bạn đang làm trở nên rối tung như một cuộn chỉ cũ:
Cố gắng gỡ cho đến tận cùng, hay… buông nó ra?
Mình đã chọn sửa tới cùng.
Cho đến lúc, tất cả mọi thứ trở thành một mớ rối tơ rối nhùi.
Trang blog nhìn không ra phong cách nào. Nội dung trộn lẫn. Mọi thứ giống như một chiếc vali chật ních, đè lên nhau bởi ý tưởng, bởi kỳ vọng, bởi nỗi sợ rằng: “Nếu mình bỏ hết, thì công sức bao lâu nay thành gì?”
Nhưng một hôm, sau nhiều lần mở lên và nhìn nó với tâm trạng bực bội, mệt mỏi, mình ngồi thừ ra.
Và không hiểu sao, mình đặt tay vào nút “Delete site”.
Tay run run một chút, tim đập mạnh một chút, nhưng mình bấm.
Xoá.
Tất cả.
Không lưu lại gì hết.
Mình ngồi im trước màn hình trắng trơn.
Rồi mình thấy… nhẹ.
Ngạc nhiên là, không có gì sụp đổ.
Mình vẫn ở đây.
Và điều bất ngờ hơn là: ý tưởng trong đầu mình bắt đầu tuôn ra trở lại.
Mình tạo một blog mới – đơn giản hơn, gọn gàng hơn.
Mọi thứ được sắp xếp đúng với tinh thần mình đang có hiện tại.
Và lần đầu tiên sau một thời gian dài… mình thấy tự nhiên.
Tụi mình vẫn thường tiếc:
- Một mối quan hệ cũ
- Một ý tưởng chưa thành
- Một đoạn văn dở dang
- Một kế hoạch làm mãi không ổn
Không phải vì nó đang tốt.
Mà chỉ vì nó đã từng là tất cả.
Hoặc… vì mình đã đầu tư quá nhiều vào nó rồi.
Mình không biết bạn đang giữ thứ gì khiến bạn mệt mỏi mỗi lần nhìn lại.
Có thể là một project nhỏ, một người bạn cũ, hay một công việc mà bạn cứ cố gắng vá víu mãi.
Nếu bạn từng thấy chính mình cố gắng “sửa” đến tận cùng, rồi lại hoang mang…
Thì mình chỉ muốn nói:
Buông bỏ không phải là thất bại. Đôi khi, buông bỏ là khởi đầu cho một điều tốt hơn.
Có một điều mình rút ra sau chuyện cái blog cũ:
Mình đã học cách chấp nhận rằng:
Không phải thứ gì gắn bó với mình lâu cũng là thứ cần phải giữ.
Và không phải công sức nào bỏ ra cũng nhất định phải “hái quả”.
Có khi quả đó… là sự trưởng thành.
Là bài học về giới hạn của bản thân.
Là sự nhẹ nhõm khi dám từ chối.
Là không còn áp lực phải cố gắng vì một phiên bản cũ của mình.
Từ ngày đó, mình viết lại blog – nhưng khác đi.
Mình không còn viết để “cố gắng thể hiện một hình ảnh chỉn chu.”
Mà viết cho thật. Viết cho nhẹ.
Viết như đang ngồi đối diện một người bạn, rót cho nhau một ly trà ấm, rồi kể:
“Hôm nay mình thấy một bài học nhỏ. Về buông. Và bỏ.”
Nếu bạn cũng đang ở trong hành trình “muốn xoá, nhưng sợ tiếc” –
Mình chỉ muốn nói với bạn một điều rất nhẹ nhàng:
“Bạn được quyền chọn lại.
Bạn được quyền bắt đầu một trang trắng.
Và bạn không có lỗi gì khi cảm thấy mệt vì đã cố gắng quá nhiều.”
Hãy xoá nếu thấy mình cần khoảng trống.
Hãy bỏ nếu điều đó không còn đúng với bạn bây giờ.
Hãy tin rằng: mỗi lần gỡ bỏ một thứ không còn phù hợp, bạn đang dọn chỗ cho điều phù hợp hơn xuất hiện.
Blog mới của mình giờ đơn giản thôi,
Nhưng nó mang đúng tinh thần mà mình muốn:
Tự do – thật lòng – và không sợ xoá.
Cảm ơn “cái blog cũ” vì đã cho mình một bài học đẹp đẽ như vậy.
Không phải bài học về viết.
Mà là bài học về buông
Sophie Cùng Bạn