“Em có việc rồi”
Mình còn nhớ có một hôm, em gái mình kể một chuyện nhỏ trong lúc hai chị em nằm tâm sự.
Lúc đó đang là mùa Chay, đúng hôm lễ Tro. Em mình nói với người yêu nó là:
“Mai em đi lễ xong rồi anh qua rước em nha, hai đứa mình đi coi phim. Ngày mốt em có việc rồi.”
Ảnh chỉ nhắn lại:
“Ok em, mai anh qua rước.”
Vậy thôi, tưởng mọi chuyện xong rồi. Nhưng hôm sau gặp nhau, em mình mới nói một câu khiến bạn trai nó lúng túng:
“Anh tệ quá à, thua cả bạn em nữa luôn đó. Em có việc làm rồi, em nói với anh mà anh không chúc mừng em gì hết…”
Ảnh ngơ ngác. Ảnh nói tưởng “em có việc” là “bận chuyện gì đó” chứ không biết là em mình có việc làm, “vì hôm bữa em còn nói với anh là đang rải đơn, anh cũng không nghĩ là nhanh vậy”.
Lúc nghe xong, mình cười với em gái. Nhưng trong lòng thì thấy… quen lắm. Không chỉ quen với mình, mà chắc với nhiều người bạn gái khác có đang đọc có thấy quen không.
Vì mình cũng từng như vậy.
Từng mong đối phương tự hiểu.
Từng giận vì họ không đoán đúng tâm trạng mình.
Từng thấy tổn thương chỉ vì người ta không biết điều mà… mình không nói ra.
Rồi mình im lặng, thậm chí thời đó trẻ con còn xoá kết bạn, rồi block nữa.
Rồi chờ người ta biết mà dỗ dành.
Chờ họ tự “giác ngộ” được những điều mình cất trong lòng.
Mình từng nghĩ đó là cách yêu.
Nhưng thực ra, đó chỉ là cách mình… giận mà chưa đủ trưởng thành.
Sau này, mình mới dần hiểu.
Là yêu ai, thì cũng phải tập nói.
Tập thành thật với cảm xúc của mình.
Tập để người ta hiểu điều mình muốn, chứ không phải ngồi đó đoán mò.
Vì con gái mình thường nhạy cảm hơn, nghĩ sâu hơn, để ý từng chi tiết nhỏ xíu — nên mình cứ mặc định rằng “nếu thương mình thì phải hiểu mình chứ?”. Nhưng không phải ai cũng tinh ý đến vậy. Mà đâu ai sinh ra là để hiểu nhau từ đầu, đúng không?
Mình nghĩ, chuyện tình yêu đôi khi cũng giống như việc học.
Phải có thời gian, phải hông ngừng học hỏi, trau dồi, đặc biệt là phải chịu học.
Không thể “thi” mà chưa “ôn bài”.
Không thể “hiểu nhau” mà không từng “nói với nhau điều thật lòng”.
Sau câu chuyện của em gái, mình nhớ lại nhiều điều mình từng làm. Và thấy may mắn vì mình đã nhận ra bài học này rằng nên “giao tiếp bằng sự rõ ràng” chứ không nên giận hờn trong im lặng nữa.
Nếu bạn cũng từng giống như mình,
Từng giận vì người ấy không hiểu bạn muốn gì —
Thì hãy thử một lần tập bình tĩnh rồi nói rõ điều bạn nghĩ,
Nói bằng sự dịu dàng, bằng mong muốn thật lòng.
Yêu nhau không cần hiểu hết mọi điều ngay từ đầu,
Chỉ cần đủ thật lòng, để học cách hiểu dần — cùng nhau.
Sophie Cùng Bạn